Chuyến hành trình bắt đầu từ buổi sớm mai, khi nắng còn lẩn khuất sau những rặng cây già của rừng Cúc Phương. Không gian nơi đây như một bức tranh xanh biếc, huyền ảo, nơi tiếng chim rừng ngân vang như khúc nhạc mở đầu cho một chuyện tình vừa chớm nở. Tôi và nàng bước đi dưới tán cây cổ thụ, hơi thở của đất trời trong lành lan tỏa, gió mang hương cỏ dại, hương lá mục, khiến lòng người chợt thấy nhẹ tênh.
Trong balo, nàng mang theo một Bình Rượu Tiến Vua Đông Trùng Hạ thảo KIMSOHA. Nàng bảo: “Đi đâu cũng cần một chút men say, để trái tim được mở ra, để tình yêu được giữ mãi nồng nàn như rừng xanh này.” Tôi cười, lặng nhìn đôi bàn tay nhỏ bé mà vững vàng ấy, thấy lòng mình trào dâng một niềm ấm áp.
Chúng tôi đi qua Tam Cốc – nơi ba hang động in bóng xuống dòng Ngô Đồng uốn lượn. Mặt nước như gương, soi bóng mây trời và thuyền nan chở đầy kỷ niệm. Nàng khẽ rót cho tôi một chén rượu KIMSOHA, ánh rượu vàng óng phản chiếu cả bầu trời. Vị ngọt dịu lan trong cổ họng, như tiếng mái chèo khẽ khua, như ánh mắt nàng lấp lánh giữa dòng nước xanh. Tôi nghe rõ sự nồng ấm thấm dần vào huyết quản, cảm nhận sức sống mới trỗi dậy trong từng tế bào.
Nàng thì thầm: “Rượu này không chỉ để say đâu anh. Đông Trùng Hạ thảo trong từng giọt KIMSOHA giúp cơ thể khỏe mạnh, tăng cường sinh lực, làm chậm bước đi của thời gian. Em muốn tình yêu của chúng ta cũng như vậy – mạnh mẽ, bền lâu, chẳng bao giờ phai nhạt.”
Chúng tôi ghé đến Bích Động, ngôi chùa ẩn mình trong núi đá, u tịch mà linh thiêng. Tiếng chuông chùa vang vọng, hòa cùng tiếng gió lùa qua khe đá, khiến lòng người chợt tĩnh lặng. Tôi nhìn nàng trong tà áo dài trắng, khẽ khàng ngồi bên bậc thềm đá rêu phong. Nàng nâng chén rượu KIMSOHA, mắt nhìn xa xăm: “Tình yêu cũng cần sự thiền tĩnh như thế này, để ta biết trân trọng, biết lắng nghe, biết gìn giữ.”
Rồi chúng tôi đến Tuyệt Tình Cốc. Hồ nước xanh biếc như viên ngọc khổng lồ giữa lòng núi, tĩnh lặng đến mức chỉ cần một hòn sỏi rơi xuống cũng lan ra hàng trăm vòng sóng. Tôi đứng cạnh nàng, cả hai cùng lặng nhìn bóng mình in xuống mặt hồ. Tôi nhớ tới câu thơ xưa: “Nước hồ in bóng người thương, tình như sóng gợn, yêu đương chẳng rời.”
Trong khung cảnh ấy, nàng lại rót rượu cho tôi. Lần này, vị rượu KIMSOHA nồng hơn, dậy hương hơn, hòa cùng cảnh sắc như một khúc tình ca. Tôi thấy rõ mình đang say – say rượu, say cảnh, và say cả ánh mắt nàng. Mỗi giọt rượu không chỉ là vị men, mà còn là sức mạnh từ Đông Trùng Hạ thảo – giúp tinh thần minh mẫn, tim đập rộn ràng, để tình yêu thêm phần rực cháy.
Khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi trở về Phát Diệm. Dòng Ân Giang hiền hòa uốn quanh thị trấn cổ, cây cầu ngói duyên dáng soi mình xuống mặt nước, tiếng chuông thánh đường ngân xa. Tất cả như kết nối với nhau, để khép lại hành trình tình yêu bằng một bản trường ca diệu kỳ.
Nàng ngồi cạnh tôi bên bờ sông, gió thổi tóc bay, khẽ nói: “Anh thấy không, Ninh Bình là mảnh đất của yêu thương. Từ rừng Cúc Phương xanh biếc, Tam Cốc – Bích Động nên thơ, Tuyệt Tình Cốc huyền ảo, đến Phát Diệm cổ kính… tất cả đều nhuốm màu tình yêu. Và rượu KIMSOHA chính là sợi dây nối dài, để mỗi khoảnh khắc thêm đậm, mỗi kỷ niệm thêm sâu.”
Tôi im lặng, nâng chén rượu, để men nồng lan tỏa khắp cơ thể. Tôi biết, từ nay, trong ký ức của mình, không chỉ có cảnh sắc Ninh Bình đẹp như mộng, mà còn có tình yêu của nàng – ngọt ngào, bền bỉ, vĩnh hằng như chính hương vị Rượu Tiến Vua Đông Trùng Hạ thảo KIMSOHA.
Đêm Phát Diệm, dòng Ân Giang vẫn lặng trôi. Trên cầu ngói, ánh trăng dát bạc, bóng chúng tôi nghiêng nghiêng in xuống dòng sông. Và tôi chợt hiểu, có những thứ men say không bao giờ tắt…
✅ Liên hệ ngay: 0936.651.567
✅ Truy cập: nongtraidongtrunghathao.com
Rượu Tiến Vua Đông Trùng Hạ thảo KIMSOHA – Men say của sức khỏe và tình yêu bất tận.